Một con gà trống đang kiếm thức ăn ngoài ruộng với bầy gà mái. Nó bắt được một viên ngọc quý, rồi than với viên ngọc rằng: “Nếu không phải là ta mà là chủ nhân ngươi tìm thấy ngươi thì ông sẽ vô cùng nâng niu ngươi, còn ta tìm được ngươi cũng chẳng có chỗ nào mà dùng. Với ta thì cho dù được mọi thứ ngọc quý trên thế gian này cũng chẳng bằng có được một hạt lúa.”
Chuyện này ý nói những thứ mình cần mới thực là những thứ quý giá.
Truyện 82. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7 Lúc đó Như Lai ở nước Xá-vệ, chán lợi dưỡng. Có một khu rừng sâu tên là Tham Trang Nghiêm, Ngài tránh nạn lợi dưỡng nên đi vào rừng ấy. Trong rừng có chùa, có vị la-hán tên Na-dặc-ca làm tự chủ. Phật tới rừng ấy thì hôm sau nhiều người đem áo tới cúng dường, chật cả khu rừng. Phật nói: “Ta không dùng lợi dưỡng, nhưng lợi dưỡng thường theo ta.” Có một vạn hai ngàn tì-khâu cũng tới chỗ đó. Phật nói chư tì-khâu: “Lợi dưỡng là thứ đại tai hại, thường gây chướng nạn, tới cả la-hán cũng bị lợi dưỡng gây chướng nạn.” Tì-khâu hỏi: “Gây những chướng nạn chi?” Phật đáp: “Lợi dưỡng có những cái hại sau: phá bì, phá nhục, phá cốt, phá tuỷ. Phá như thế nào? Phá da trì giới, thịt thiền định, xương trí tuệ, và tủy thiện tâm vi diệu.” Chư tì-khâu một vạn hai ngàn người đều gom tam y lục vật hành a-luyện-nhã, không lấy thêm vật chi khác. Phật liền tán thán: “Thiện tai, thiện tai! Biết hành trì phép a-luyện-nhã. Phép này của ta là phép thiểu dục, chẳng phải đa d...
Comments
Post a Comment