Skip to main content

Posts

Showing posts from October, 2021

64. Căn Nhà Hoang Có Ma

Xưa có ngôi nhà hoang, người ta kể nhà ấy có ma, ai cũng sợ không dám vô ở. Lúc ấy có một người tự nhận to gan đứng ra nói: “Để tôi vào nhà ấy ở một đêm cho xem.” Nói xong vô trong ở. Lát sau có một người khác tự nhận to gan hơn người trước, lại nghe người xung quanh nói trong nhà kia hay có ma, toan đẩy cửa đi vô trong. Oái ăm thay, người ở trong cho người ở ngoài là quỷ, nên chặn cửa lại không cho vô. Người tới sau lại cho người ở trong là quỷ, hai người cứ thế tranh nhau cho tới sáng. Thấy rõ mặt nhau rồi mới biết không phải là quỷ. Thảy người đời cũng như thế, nhân duyên tạm hội không có tể chủ, cứ tìm cách gỡ cho ra cái ngã này là ai. Vì thế mà đua nhau đẻ ra đủ thứ lí thuyết, tranh đúng sai, cao thấp kịch liệt, hệt như hai người kia không có khác. Dụ thứ 64, Bách Dụ Kinh. Kiều Lương dịch.  Bản chữ Hán của CBETA: https://cbetaonline.dila.edu.tw/zh/T0209_003

121. Chuyện Người Nữ Tì Với Con Dê

Truyện 121. Tạp Bảo Tạng Kinh, Quyển 10. Ngày xưa có người nữ tì bẩm tính liêm cẩn, thường ngày nấu cơm lúa mạch và xôi đậu cho chủ nhân. Trong nhà người chủ có nuôi một con dê đực thiến, dê thường nhằm lúc không ai thấy ăn vụng cơm xôi. Đẩu lượng ngày một vơi, người chủ tức giận nghi nữ tì ăn bớt, không biết kì thực là dê ăn vụng. Vì đó mà nữ tì tị hiềm dê, hễ thấy mặt dê là lấy gậy phang liền. Dê cũng ôm hận, húc lại nữ tì. Hai bên xâm phạm nhau ngày một gắt.  Ngày kia nữ tì tay không đang cầm mồi lửa, dê thấy không có gậy chạy tới húc liền. Nữ tì hốt hoảng, hắt ngay mồi lửa trong tay vô lưng dê. Dê bị lửa đốt, đâm đầu chạy loạn, chạy tới đâu lửa lây tới đó, cháy cả người trong làng. Lửa lan khắp đồng núi. Trong núi có bầy khỉ năm trăm con, lửa lan mạnh, không kịp thoát, bị thiêu chết cả bầy. Chư thiên thấy việc như vậy mới nói kệ rằng: 「瞋恚鬪諍間,  不應於中止, 羝羊共婢鬪,  村人獼猴死。」 Sân khuể đấu tránh gian, bất ứng ư trung chỉ. Đê dương cộng tì đấu, thôn nhân di hầu tử. Thù oán và ganh ghét, chớ nu

Bà Già Có Ma Thuật

Hôm đó A-nan vô thành khất thực, cùng lúc có người nữ con nhà ma thuật đi lấy nước. Cô gái thấy A-nan mặt mày khôi ngô thì trong lòng nảy sinh tình ý. Về nhà thưa mẹ: ‘Ngoài kia có đồ đệ của Cù Đàm, mẹ bắt về cho con đi.’ Người mẹ gọi lũ quỷ lâu nay phụng sự lên, kêu đi mê hoặc A-nan. A-nan lạc vào nhà kia lúc nào không hay. Người mẹ có ma thuật ấy nói A-nan: ‘Nay đem con gái gả cho chú, không được ra khỏi đây đa.’ A-nan đáp: ‘Tôi không theo ý bà được.’ Bà già có ma thuật ấy hóa hiện ra một cái hố lửa, dọa A-nan: ‘Muốn bị lửa thiêu hay muốn lấy con gái ta?’ A-nan sợ hết hồn. Lúc ấy Phật từ xa thõng tay tới xoa đầu A-nan. Lũ quỷ của nhà ma thuật thấy tay Phật từ trong không trung thõng xuống, uy thần vô lượng, thì tranh nhau chạy tán loạn, va trúng bà già bùa phép khiến bà rớt xuống hố lửa. Thân thể bà bị cháy bỏng, nhưng may thoát chết. A-nan về lại chỗ Phật liền. Sau hôm đó bà già ma thuật kêu lũ quỷ lại trách cứ: 'Bọn bay không làm cho đệ tử ông Cù-đàm mê hoặc được thì thôi, sao