Truyện 121. Tạp Bảo Tạng Kinh, Quyển 10.
Ngày xưa có người nữ tì bẩm tính liêm cẩn, thường ngày nấu cơm lúa mạch và xôi đậu cho chủ nhân. Trong nhà người chủ có nuôi một con dê đực thiến, dê thường nhằm lúc không ai thấy ăn vụng cơm xôi. Đẩu lượng ngày một vơi, người chủ tức giận nghi nữ tì ăn bớt, không biết kì thực là dê ăn vụng. Vì đó mà nữ tì tị hiềm dê, hễ thấy mặt dê là lấy gậy phang liền. Dê cũng ôm hận, húc lại nữ tì. Hai bên xâm phạm nhau ngày một gắt.
Ngày kia nữ tì tay không đang cầm mồi lửa, dê thấy không có gậy chạy tới húc liền. Nữ tì hốt hoảng, hắt ngay mồi lửa trong tay vô lưng dê. Dê bị lửa đốt, đâm đầu chạy loạn, chạy tới đâu lửa lây tới đó, cháy cả người trong làng. Lửa lan khắp đồng núi. Trong núi có bầy khỉ năm trăm con, lửa lan mạnh, không kịp thoát, bị thiêu chết cả bầy. Chư thiên thấy việc như vậy mới nói kệ rằng:
「瞋恚鬪諍間, 不應於中止,
羝羊共婢鬪, 村人獼猴死。」
Sân khuể đấu tránh gian, bất ứng ư trung chỉ.
Đê dương cộng tì đấu, thôn nhân di hầu tử.
Thù oán và ganh ghét, chớ nuôi lửa dữ ấy.
Như dê với người nữ tì đánh nhau mà người làng và khỉ rừng vạ lây.
Comments
Post a Comment