Truyện 58. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 5
Nước Xá-vệ có vị trưởng giả hay xây phù đồ và tăng phường, trưởng giả bị bệnh, mệnh chung sanh lên cõi trời Tam Thập Tam. Người vợ thương nhớ chồng, sầu ưu khổ não, vì thương nhớ nên giữ gìn phù đồ và tăng phường như lúc chồng còn sống. Người chồng ở trên trời tự quán sát, “Mình nhờ nhân duyên chi sanh lên cõi trời này?” Biết là nhờ công đức tạo tác tháp tự mà đắc sanh lên trời. Thấy thân mình là thân nhà trời, tâm sanh hoan hỉ, thường niệm tháp tự. Dùng thiên nhãn xem tháp tự của mình tạo nay ai chăm. Liền thấy vợ mình ngày đêm nhớ chồng, ưu sầu khổ não, lại vì chồng mà tu trị tháp tự. Người chồng niệm, “Vợ mình đối với mình có công đức rất lớn, nay phải xuống đó hỏi thăm an ủi.”
Liền từ trời giáng xuống bên vợ, nói vợ: “Em ưu sầu quá, do trong lòng nhớ anh.” Vợ hỏi, “Ông là ai mà khuyến gián tôi.” Đáp, “Anh là chồng em đây, nhờ nhân duyên xây tăng phường và tháp tự mà đắc sanh lên trời Tam Thập Tam, thấy em tinh cần chăm sóc tháp tự nên xuống đây.” Vợ bảo, “Vô đây ân ái với em.” Chồng đáp, “Thân người xú uế không gần được, nếu muốn làm vợ anh chỉ cần hay cung dưỡng Phật và tì-khâu tăng, sau khi mệnh chung sanh lên thiên cung của anh, sẽ đón em làm vợ.” Vợ nghe lời chồng, cung dưỡng Phật và chúng tăng, tạo nhiều công đức, phát nguyện sanh thiên. Về sau mệnh chung liền sanh lên thiên cung của chồng, hai người dắt nhau tới bên Phật; Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.
Chư tì-khâu kinh quái chuyện đó nên hỏi, “Nhờ nghiệp duyên chi mà đắc sanh cõi trời đó?” Phật đáp, “Xưa trong cõi người tạo tác phù đồ và tăng phường cúng dường Phật và tăng, do công đức đó mà nay đắc sanh cõi trời.”
Tạp Bảo Tạng Kinh
[]
雜寶藏經第5卷
Comments
Post a Comment