Cựu Tạp Thí Dụ Kinh, Truyện thứ 4
Xưa ven biển có vị quốc vương đi săn, gặp một thầy sa-môn, giữ lại, bắt buổi đêm tụng kinh ngâm Phạm thanh. Vua nói: ‘Thầy ấy rất có tài hát, có khách sẽ cho ra hát.’ Có vị ưu-bà-tắc nước khác làm khách buôn đi qua nước ấy, vua mời vô, kêu sa-môn ra bắt hát. Vị Ưu-bà-tắc nghe tụng thâm kinh, trong lòng vui sướng mà đi, về nước đem một ngàn vạn tiền sang chuộc, tới ba ngàn vạn vua mới giao thầy sa-môn cho. Khách buôn lễ sa-môn rồi nói: ‘Tôi lấy ba ngàn vạn chuộc thầy mới được.’ Đạo nhân ấy liền bay lên không trung đáp: ‘Ông tự chuộc mình, không phải chuộc ta. Vì sao vậy? Xưa vua làm người bán hành, ông tới chỗ vua mua hành mà không trả ba tiền, lúc ấy ta cho ông mượn ba tiền, ông lại không trả ta. Nay sinh lãi con lãi cháu, lên tới ba ngàn vạn, đó là ông phải trả gốc ba tiền.’ Vua liền ngộ ra, hối lỗi, thụ ngũ giới làm ưu-bà-tắc.
Sư nói: ‘Nợ không kể nhiều hay ít không thể mắc, cũng không nên đổ cho người khác.’
---
(*) phạm 梵 = thanh tĩnh. Dùng để trỏ những cái thuộc về nhà Phật, như phạm tự, phạm hạnh.
舊雜譬喻經
Comments
Post a Comment