Truyện 104. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.
Xưa lúc Ác Sanh vương ở thành Uất-thiện-duyên. Người giữ cổng sáng sớm mở cổng, thấy ngoài cổng hốt nhiên có năm trăm cỗ xe chở bát quý chứa đầy gạo vàng. Xe nào cũng có ấn phong đề “Bát này tặng Ác Sanh vương.” Người giữ cổng báo lại cho vua, “ngoài thành có chén báu, trên chén có đề tặng hoàng thượng, nhưng không biết ai tặng. Có nên lấy không?” Nhà vua suy nghĩ, “Chén báu tự nhiên mà tới, lỡ có chi chẳng lành. Nếu mình lấy chẳng phải là tai hại cho nước nhà hay sao?” Nghĩ vậy liền đi tới chỗ tôn giả Ca-chiên-duyên hỏi rằng, “Sáng nay mở cổng thành thì chợt thấy bảo bát, trên bát ấn đề tặng Ác Sanh vương, không biết cát hung, có nên nhận không?” Tôn giả đáp, “Đó là quả báo từ phúc xưa của vua, cứ lấy chớ nghi.”
Nhà vua bạch tôn giả, “Trẫm nhờ nhân duyên kiếp xưa, tu công đức chi mà được quả báo này?” Tôn giả đáp, “Ngày trước cách đây chín mươi mốt kiếp, tiên nhân trong núi có một vị Bích-chi Phật, gặp trời mưa ngã chân, làm bể bát gốm. Vị Bích-chi Phật ấy tới nhà thầy gốm để xin bát. Thầy gốm liền lấy năm món khí cụ rót đầy nước rồi vui vẻ trao cho Bích-chi Phật. Vị Bích-chi Phật được bát liền ném bát lên không trung, tung người đằng không, hóa hiện mười tám loại thần thông. Vợ con thầy gốm cùng với người mua gốm thấy thần biến như vậy ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết. Thầy gốm lúc ấy chính là thân vua ngày nay, vợ thầy gốm lúc ấy nay là phu nhân Thi-bà-cụ-sa. Người con trai lúc ấy nay là thái tử Kiều-ba-la. Người mua gốm lúc ấy nay là phụ tướng Phú-lô-khuy, còn vợ người mua gốm lúc ấy nay là phu nhân của phụ tướng.”
Nhà vua lại hỏi, “Không rõ bát này tự nhiên có hay từ đâu ra?”
Tôn giả đáp, “Bát này chẳng phải tự nhiên có, từ long cung dưới sông Hằng xuất ra. Lấy gì để biết việc ấy? Trong quá khứ, cậu của vua La-ma là bà-la-môn, tu thanh tịnh hạnh ở bên bờ sông Hằng. Lúc ấy vua La-ma hằng ngày lấy chén báu đưa cơm cho cậu mình. Theo phép bà-la-môn thì khí cụ không dùng lại, ăn xong thì vứt bát xuống sông Hằng ấy. Rồng mù vớt lấy chén báu đựng đầy gạo vàng rồi cất trong cung của mình. Chén vứt đi như vậy mỗi ngày mỗi nhiều, vì vậy mà gom được năm trăm xe bát. Rồng mù mệnh chung, không có con để thưởng lĩnh số chén ấy, thiên đế biết vua ngày trước có nhân duyên thí bát nên lấy tặng lại cho vua.”
Vua nghe chuyện ấy liền lấy chén báu dùng làm phúc, bố thí rộng khắp, cung dưỡng tam bảo. Nhờ nhân duyên ấy mà sau vua sanh về thiện xứ.
Văn
(一〇四)惡生王得五百鉢緣
[0491b09] 昔惡生王,住欝 禪延城。時守門者,晨朝開門,門外忽然有五百乘車,各載寶鉢,盛滿金粟 ,皆有印封題言:「此鉢與惡生王。」時守門者,告白王言:「外有寶鉢,題鉢言與王,不審今者,為當取不?」王自思惟:「此寶忽至,或是不祥,我若取者,將不為我家國災害?」作是念已,即往詣尊者迦栴延所,而問之言:「今晨開門,忽見寶鉢,其上印題云與惡生王,未知吉凶,為可取不?」尊者答言:「是王宿福果報,但取勿疑。」
王白尊者:「我於往因,修何功德而致此報?」尊者答言:「汝於昔日九十一劫,仙人山中,有一辟支佛,值雨脚跌 ,即破瓦鉢。時辟支佛,詣瓦師家,從乞瓦鉢。瓦師尋以五器,皆盛滿水,歡喜施與。辟支佛得已,擲 鉢空中,踊身騰虛,作十八變,瓦師妻子,并買瓦者,見此神變,咸皆踊悅歡喜無量。爾時瓦師者,王身是也。爾時婦者,尸婆具沙夫人是也。爾時兒者,喬波羅太子是。爾時買瓦者,輔相富盧闚 是也。買瓦婦者,輔相婦是。」
[0491b28] 王復問言:「不審此鉢,為自然出,為有從來?」
[0491b29] 尊者答言:「而此鉢者非自然有,從恒河水龍宮中來。何以知之?乃往過去,羅摩王舅 婆羅門,修清淨行,在恒河側。時羅摩王,日以寶鉢,送食與舅。婆羅門法,器不重用,食竟棄鉢於彼恒河中。盲龍收取寶鉢,盛滿金粟,著己宮中。如是所棄,日日漸多,由是獲得五百車鉢。盲龍命終,又無兒子賞領此鉢,天帝知王往昔施鉢因緣,故用遺王。」王聞是語,尋取寶鉢,以用作福,廣修布施,供養三寶,從此因緣,後生善處。
雜寶藏經第9卷
Comments
Post a Comment