Truyện 110. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9. Xưa thôn Cưu-đà-phiến ở nước Già-mặc có bà mẹ già chỉ có đứa con trai một. Đứa con ấy bột nghịch, không tu nhân hiếu, vì tức mẹ mình mà thẳng tay đánh mẹ một trận. Cùng hôm đó nó ra ngoài, giữa đường gặp cướp, bị cướp chặt đứt một cánh tay. Tội bất hiếu quả báo hiện tiền tức thì, khổ thống như vậy. Sau chịu khổ địa ngục kể không xiết. Văn 雜寶藏經第9卷 https://tripitaka.cbeta.org
Truyện 109. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9. Xưa có người đàn bà đẹp tuyệt trần, xuất gia tu theo pháp của ngoại đạo. Có người nói, “Dung nhan như vậy thời ở tục chứ vì sao xuất gia?” Bà đáp, “Như tôi hôm nay không phải là không đẹp, chẳng qua mới đây chán ghét dâm dục nên xuất gia. Lúc tôi còn tại gia nhờ đẹp mà sớm có thân phận, còn trẻ đã sinh con trai. Con tôi lớn lên khôi ngô không ai bằng, tự nhiên hóa ra tiều tụy như người có bệnh. Tôi hỏi vì sao bệnh thời nó không chịu đáp, hỏi mãi không thôi nó bất đắc dĩ nói, “Con không nói là vì sợ không toàn mạng, chừ nói ra đây thời chẳng còn mặt mũi chi nữa.” Rồi nó nói, “Con muốn dâm dục với mẹ, vì không được nên sinh bệnh.” Mẹ liền nói, “Tự cổ chí kim đời nào có chuyện đó?” Rồi tự nhủ, “Nếu mình không chìu thời chết mất con, nay đành phải nghịch đạo mà giữ mạng nó.” Bèn kêu đứa con lại cho nó thỏa lòng dục. Đứa con kéo lên giường thời mặt đất nứt toác, nó đang sống rớt thẳng xuống dưới, tôi kinh bố quá, đưa tay ra kéo, bắt được tóc nó. T...