Cáo lỡ chân sa xuống giếng, xoay sở thế nào cũng không leo lên được, chỉ mắc kẹt thêm mà thôi. Dê đang khát cháy cổ họng, lại bên giếng đó, nhìn thấy cáo ở dưới mới hỏi nước giếng ngon hay không. Cáo thấy cơ hội đã tới, trong bụng mừng thầm, nhưng kịp trấn tĩnh, hết sức khen nước giếng ngon. Nó bảo nước đó là suối nước đệ nhất thiên hạ, thơm tho trong lành, cốt dụ dê mau nhảy xuống cùng với nó uống cho đã khát. Dê đang thèm nước, tin là thật, không hề đắn đo nhảy xuống liền, uống thỏa thuê xong thì phải cùng với cáo tính kế ra khỏi giếng. Cáo đã có âm mưu trước, nó nói gian xảo thế này: “Tôi đã có cách. Anh lấy cẳng trước tựa vào thành giếng, dựng sừng cho thẳng, tôi theo lưng anh nhảy ra khỏi giếng, rồi sẽ kéo anh lên cùng, chúng ta sẽ thoát thân được.” Dê đồng ý đề nghị đó, để cho cáo giẫm lên chân sau của mình, nhảy lên lưng rồi leo lên sừng lấy sức nhảy một cái ra khỏi miệng giếng. Cáo lên được rồi định bỏ đi một mình. Dê trách cáo không giữ lời. Cáo quay đầu lại nói với dê: “Này anh bạn, giá như cái đầu của anh mà hoàn mĩ như bộ lông của anh thì anh không tới nỗi không thấy có lối thoát đã vội mù quáng nhảy xuống.”
Chuyện này ý nói, người khôn nên lường trước kết quả sự tình rồi mới làm.
Comments
Post a Comment