Có một con cáo bị bẫy thú kẹp cho đứt đuôi. Hình tướng không còn đẹp đẽ nguyên vẹn, nó thấy bị sỉ nhục, sống không vui vẻ, vì vậy nó quyết định thuyết phục đồng loại mình cắt đuôi đi, ai cũng như nhau thì khuyết điểm của nó có thể che đậy được. Quyết định thế rồi nó triệu tập đồng loại, thuyết phục chúng cắt đứt đuôi đi, nó nói hùng hồn rằng có đuôi đã xem không đẹp, lại bắt cho chúng nó phải kéo theo một vật vướng víu, đó là gánh nặng rất lớn. Có một con cáo đứng dậy nói: “Này bạn, nếu quả cái đuôi đó không có lợi chi cho anh thì anh đã không mất công hao sức tới thuyết phục chúng tôi làm gì rồi.”
Chuyện này ý nói có những kẻ khuyến cáo cho người không phải vì ý lành, mà vì lợi ích riêng của họ.
Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...
Comments
Post a Comment