Xưa nước Kiền-đà-vệ có một toán
ca kĩ, gặp thời đói kém phải sang nước khác cầu thực. Đường đi qua núi
Bà-la-tân, trên núi có nhiều ác quỷ la-sát ăn thịt người. Họ tá túc trong núi, gió
lạnh nên đốt lửa sưởi ấm. Trong đoàn có một người nhiễm lạnh, lấy trang phục của
con nộm hình quỷ la-sát mặc vào rồi tới ngồi bên đống lửa. Lúc ấy có người
trong đoàn đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy thấy bên đống lửa có một con quỷ la-sát,
không hề nhìn kĩ mà bỏ chạy, làm kinh động bạn đồng hành khiến họ cũng chạy thục
mạng. Lúc ấy người khoác y phục la-sát cũng cắm đầu chạy theo, những người cùng
đoàn nhìn lui thấy tưởng là quỷ rượt theo gia hại, càng kinh khiếp hơn. Đoàn
người chạy băng sông qua núi, lao xuống hào, lội qua hác, thân thể thương phá sức
mòn lực kiệt, tới khi trời sáng ra mới biết không
phải là quỷ.
Phàm phu cũng thường như thế. Ở trong
phiền não đói khát thiện pháp nên muốn đi xa cầu thường lạc ngã tịnh là vô thượng
pháp thực. Vậy mà ở trong ngũ ấm tìm đủ cách bồi đắp cho cái ngã, do ngã kiến
mà rong ruổi trên nẻo sinh tử, bị phiền não rượt theo không được tự tại, đọa lạc
vào tam đồ cùng những khe hác hung hiểm. Trời sáng dụ cho đêm sinh tử đã tận,
trí tuệ sáng rỡ, lúc ấy mới biết ngũ ấm không có cái gì là thật ngã.
Comments
Post a Comment