Có một hôm, Bạch Vân Thủ Đoan xa xôi ngàn dặm tới tìm Thiền Sư Dương Chi Phương Hội tham vấn.
Chuyện sau đây diễn ra lúc Đoan gặp sư Phương Hội.
Sư hỏi: “Sư phụ trước của ngươi là ai?”
Thủ Đoan đáp: “Hòa Thượng Trà Lăng Hữu”
Sư hỏi tiếp: “Ta nghe nói ông ta lúc ở Kiều Thượng bị ngã xuống cầu, rồi khai ngộ, rồi làm ngay một bài thơ tại chỗ, hết sức kì đặc, ngươi có thuộc không?”
Đoan lập tức tụng lại rằng:
“Ngã hữu minh châu nhất khỏa, cửu bị trần lao quan tỏa.
Kim triêu trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đóa.”
Sư nghe xong liền phá lên cười, rồi quay lưng bỏ đi. Đoan kinh ngạc vô cùng!
Nghĩ mãi không hiểu sư cười vì cớ gì, đến đêm ngủ cũng không được.
Sáng hôm sau, Đoan nóng lòng không đợi được bèn tới chỗ sư thỉnh giáo.
Sư hỏi: “Hôm qua ngươi có thấy tên múa rối diễn kịch không?”
Đoan đáp: “Có thấy.”
Sư lại nói: “Ngươi còn thua hắn một chỗ.”
Đoan há mồm kinh ngạc, hoang mang hỏi: “Thế là sao? Xin sư phụ chỉ dạy.”
Sư đáp: “Bọn đó thích người ta cười, còn ngươi thì sợ người ta cười.”
Đoan nghe xong, liền đại ngộ.
Chuyện sau đây diễn ra lúc Đoan gặp sư Phương Hội.
Sư hỏi: “Sư phụ trước của ngươi là ai?”
Thủ Đoan đáp: “Hòa Thượng Trà Lăng Hữu”
Sư hỏi tiếp: “Ta nghe nói ông ta lúc ở Kiều Thượng bị ngã xuống cầu, rồi khai ngộ, rồi làm ngay một bài thơ tại chỗ, hết sức kì đặc, ngươi có thuộc không?”
Đoan lập tức tụng lại rằng:
“Ngã hữu minh châu nhất khỏa, cửu bị trần lao quan tỏa.
Kim triêu trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đóa.”
Sư nghe xong liền phá lên cười, rồi quay lưng bỏ đi. Đoan kinh ngạc vô cùng!
Nghĩ mãi không hiểu sư cười vì cớ gì, đến đêm ngủ cũng không được.
Sáng hôm sau, Đoan nóng lòng không đợi được bèn tới chỗ sư thỉnh giáo.
Sư hỏi: “Hôm qua ngươi có thấy tên múa rối diễn kịch không?”
Đoan đáp: “Có thấy.”
Sư lại nói: “Ngươi còn thua hắn một chỗ.”
Đoan há mồm kinh ngạc, hoang mang hỏi: “Thế là sao? Xin sư phụ chỉ dạy.”
Sư đáp: “Bọn đó thích người ta cười, còn ngươi thì sợ người ta cười.”
Đoan nghe xong, liền đại ngộ.
Comments
Post a Comment