Nguyên văn bạch thoại ở đây. http://www.ctworld.org/sutra_stories/story016.htm Bụt Thích-ca-mâu-ni trong một lần tĩnh tọa nhìn thấy hai vợ chồng nọ đã bảy đời nghèo khốn, tên là Tu-đạt. Hai vợ chồng ấy đời nay còn nghèo hơn, ở trong một túp lều tranh trong động, hàng ngày đi bới rác để kiếm vỏ trái cây hoặc những thứ rau củ đã thối nát ăn duy trì sự sống. Ngày kia vợ chồng Tu-đạt đang bới rác thì bất ngờ nhặt được một khối gỗ chiên đàn. Gỗ chiên đàn là một thứ gỗ thơm rất quý, mùi thơm của nó ở ngoài năm mươi dặm còn nghe thấy, trong thế gian không có mùi thơm nào sánh được với nó. Vợ chồng Tu-đạt kiếm được vật trân quý như thế, lòng rất vui, đem khối gỗ chiên đàn ấy đi đổi lấy ba bát gạo trắng, vì cả hai vợ chồng cả đời chưa hề một lần được ăn cơm. Tới gần trưa, hai vợ chồng quyết định lấy bát cơm thứ nhất ra khỏi nồi, ăn một lần cho biết mùi thơm của cơm gạo. Lúc ấy, Bụt bảo Xá-lợi-phất: “Vợ chồng Tu-đạt đã nghèo khốn tới bảy đời, nay nhân duyên thành thục, Xá-lợi-phất nên đi hóa ...
lưu giữ những kinh, truyện tôi dịch