Văn sĩ đời Tống Tô Đông Pha tài hoa kiêm đủ, có thể gọi là bậc
kì tài trên văn đàn được. Tô có một người bạn tương tri ở ngoài đời rất là thân
mật hết tình, đó là Phật Ấn Thiền Sư. Hai người thường hay lấy Phật Học, Văn Học
ra mà đàm luận với nhau để hiểu thêm nghĩa lí, nhưng lần nào tranh luận thì văn
sĩ cũng thua Phật Ấn một tay. Trong lòng Tô Đông Pha phải chịu ngậm đắng, cho
nên tìm đủ mọi cách để khiến Phật Ấn bẽ mặt một bữa.
Một hôm hai người ngồi thiền đối nhau, Tô Đông Pha hứng lên
hỏi Phật Ấn: “Thầy thấy tôi nay ngồi thiền tư thế như thế nào?” Thiền sư đáp:
“Giống một vị Phật tôn kính quá.”
Tô Đông Pha nghe vậy trong lòng rất lấy làm đắc ý. Lúc ấy Phật
Ấn hỏi lại Tô Đông Pha:
“Thế ông thấy tư thế tôi ngồi thiền như thế nào?”
Tô Đông Pha không dè dặt đáp liền: “Giống bại cứt trâu.”
Thiền sư mỉm cười, hai tay chấp lại nói: A Di Đà Phật!
Tô Đông Pha về nhà đắc ý khoe với em gái rằng: “Cuối cùng
thì hôm nay ta cũng lấy được thế thượng phong của Phật Ấn.”
Tô tiểu muội nghe hết ngọn ngành, nhưng cô không đồng ý với
anh trai, đáp rằng: “Anh ơi, hôm nay anh thua đậm rồi. Vì Phật Ấn trong lòng chỉ
toàn là Phật nên mới thấy chúng sinh ai cũng là Phật, còn anh trong lòng chỉ
toàn là ô uế bất tịnh nên cả thiền sư Phật Ấn lục căn thanh tịnh mà anh cũng thấy
giống như cứt trâu. Như vậy không thua đậm thì là gì?”
Tô Đông Pha tay vuốt vuốt chòm râu, buồn rầu đồng ý với em
gái.
Cách lâu sau, Tô Đông Pha tu thiền định ngày một thêm công
phu, có lần nọ xuất định, liền miệt mài chép lại một khổ thơ:
“Khể thủ thiên trung thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong xuy bất động,
Đoan tọa tử kim liên.”
Chép xong liền sai thư đồng qua sông trao cho Phật Ấn thiền
sư, để thiền sư bình luận công phu thiền định của mình như thế nào?
Phật Ấn xem xong, mỉm cười, tiện tay lấy cây bút hồng, nhè
lên bài thơ của Tô Đông Pha mà viết hai chữ thiệt lớn: “Đánh địt” rồi trao lại
cho thư đồng đem về.
Tô Đông Pha tưởng Phật Ấn sẽ khen mình thật nhiều, ai ngờ thấy
thư trả về có hai chữ màu hồng thiệt lớn đề là “Đánh địt” như vậy, nhịn thịnh nộ
không được, liền phá lên chửi rằng:
“Phật Ấn thật khinh người quá đáng, không khen thì thôi chứ,
cớ gì phải làm nhục người như thế? Ta phải tức khắc qua sông nói rõ với ông ta
mới được.”
Không ngờ Phật Ấn đã khóa kín cửa ra đi từ lâu, chỉ để lại
trên hai cánh cửa một cặp đối liên, trên đó viết rằng:
“Bát phong xuy bất động,
“Bát phong xuy bất động,
Nhất thí đả quá giang.”
Nghĩa là: Nói tám gió thổi không lay động mà mới địt một cái
đã mò qua sông.
Tô Đông Pha đọc xong thấy xấu hổ vô cùng, tự trách mình tu
hành không bằng Phật Ấn.
Suy gẫm:
Tu hành thì phải có hành có chứng, nếu chỉ cứ vào văn tự mà
chơi ngông thì vĩnh viễn chỉ là thiền trên đầu lưỡi mà thôi.
Nguyên văn ở đây
http://www.ctworld.org/sutra_stories/story019.htm
Comments
Post a Comment