Xưa Ấn Độ có một vị Phạm-chí đã tu đắc năm chủng thần thông. Được người đời xưng là ‘ngũ thông phạm-chí’, vị ấy rất vui vẻ thuyết pháp, cảm động thiên nữ xuống tán hoa, thiên long bát bộ cũng tới nghe thuyết pháp. Diêm-la vương cũng tới nghe pháp. Có một hôm Diêm-la vương nghe pháp xong, đứng một bên mà khóc. Phạm-chí quay sang an ủy ông ấy, hỏi vì sao khóc. Diêm-la vương nói, “Pháp sư, ngài tuy thuyết pháp giỏi nhưng vẫn chưa đắc lậu tận thông, sinh tử còn chưa liễu ngộ, vài ngày nữa ngài sẽ cùng tôi đọa xuống địa ngục.”
Phạm-chí nghe vậy đại kinh, thỉnh cầu Diêm-la vương nói cho mình biết làm như thế nào mới có thể giải thoát. Diêm-la vương nói, “Tôi cũng không có cách chi. Ông hãy tới thỉnh giáo Phật Thích-ca Mâu-ni, Phật có thể cứu tế ông.”
Vậy là Phạm-chí cầm hai bình hoa tới cúng Phật, Phật thấy ông ta vừa tới liền nói, “Phạm-chí, buông xuống!”
Phạm-chí liền thả bình hoa trong tay phải xuống. Phật lại nói, “Phạm-chí, buông xuống!”
Lại buông tiếp bình hoa tay trái. Phật lại nói, “Phạm-chí, buông xuống!”
Phạm-chí ngơ ngác không hiểu, hỏi Phật, “Hai tay tôi đã buông hết rồi, sao ngài còn nói tôi buông chi nữa?”
Phật nói, “Tôi không phải muốn anh buông hoa trong tay xuống, mà là muốn anh buông hết lục căn, lục trần, lục thức, toàn bộ mấy cái đó phải buông hết.”
Phạm-chí ngũ thông cuối cùng hiểu lời Phật nói, lập tức buông hết, đốn chứng quả vị A-la-hán, giải thoát tự tại.
《佛說黑氏梵志經》
Bạch thoại của ctworld
https://www.ctworld.org/sutra_stories/story022.htm
Comments
Post a Comment