Ngày xưa có một người nông dân cả đời chưa bao giờ thấy muối,
cũng chưa hề ăn. Một hôm có dịp tới nhà hiển quý làm khách, người ấy mới lần đầu
thấy người ta bỏ muối vào đồ ăn nấu chung, trong lòng sinh hiếu kì, mới hỏi người
ta:
“Vì sao phải bỏ thứ nầy vào trong thức ăn vậy?”
Người nhà hiển quý kia đáp: “Vì thêm muối vào thì ăn mới
ngon, hệt như sơn hào hải vị trên đời vậy!”
Người nông dân nghe vậy trong lòng liền nghĩ:
“Thứ muối trắng này thêm một chút vào trong thức ăn đã ngon
như vậy, nếu mà ăn một mình, ăn càng nhiều thì nhất định càng ngon.”
Rồi ông ta vội vàng bốc một vốc muối, há mồm to bỏ vào mà nuốt,
thì ô hay! Không ngờ vừa mặn vừa đắng, thật không sao nuốt nổi.
Ông ta giận lắm, liền chạy tới hỏi chủ nhà rằng:
“Không phải ông bảo muối ăn ngon lắm mà?”
Chủ nhà đáp:
“Ông sao mà ngốc thế, muối không ăn như thế được, phải dùng
đúng lượng, thì mới thêm được vị ngon của đồ ăn. Chỉ có ông mới ăn muối như vậy
thôi!”
Suy gẫm
Làm việc gì cũng phải hiểu chỗ tiến thoái. Biết tiến biết thoái
thì có thể thành tựu; không biết tiến thoái mà quá hăng hoặc bất cập thì ngược
lại chỉ biến hay thành dở mà thôi.
Người thông minh, thì nên nghĩ sâu lúc nào là thích hợp để
hành sự.
Comments
Post a Comment