Có một hôm thiền sư Bách Trượng lên tòa thỉnh kinh và thuyết
pháp, sau khi hạ tòa, mọi người đi hết, chỉ còn một ông già chưa chịu đi.
Bách Trượng hỏi ông là ai, muốn việc gì. Ông
đáp: “Thật không dối nhau được, tôi không phải là người. Thời đại Bụt Ca-diếp
ngày trước, tôi tu hành ở núi này, vì có người tu học hỏi tôi rằng: “Người tu
hành lớn có còn rơi vào trong luật nhân quả không?” Tôi đáp: “Không rơi vào
trong luật nhân quả.” Vì câu đó mà tôi làm cáo hoang đã năm trăm năm, không
cách nào thoát thân được, xin hòa thượng từ bi khai thị cho tôi, để tôi thoát
khỏi cái khổ của thân cáo già.”
Bách Trượng bảo: “Ông lấy câu học nhân ngày trước
hỏi ông bây giờ hỏi ta một lần.”
Ông già liền đáp: “Hòa thượng cho hỏi, người tu
hành lớn có còn rơi vào trong luật nhân quả không?”
Bách Trượng đáp: “Đừng làm trái nhân quả”.
Dứt lời thì ông già đại ngộ, hướng Bách Trượng bái
tạ rồi nói: “Nay nhờ hòa thượng khai thị mà tôi thoát được thân cáo. Tôi ở hang
sau núi, cầu mong hòa thượng từ bi dùng lễ nghi của người xuất gia mai táng cho
tôi.”
Ngày hôm sau, Bách Trượng dắt theo đại chúng đi
ra hang sau núi, thấy một con cáo chết, bèn dùng lễ nghi dành cho người tu hành
đã mất để hỏa táng nó.
Comments
Post a Comment