Ngày xưa có một con bồ câu đực cùng với một
con bồ câu cái sống chung trên một tổ. Mùa thu, trái cây chín, chúng nó cùng
nhau ra ngoài hái quả, không lâu sau thì trái cây chất đầy tổ. qua nhiều ngày nắng
và giớ, trái cây trong tổ khô dần dần, toàn bộ trái trong tổ chỉ còn lại một nửa.
Vì vậy mà bồ câu đực mới trách bồ câu cái:
“Chúng ta kiếm trái cây mệt nhọc như thế, em lại
hưởng dụng một mình, rõ ràng là cứ nhè trái cây mà ăn chỉ còn có một nửa.”
Bồ câu cái vội giải thích:
“Em không có hưởng một mình, là quả nó tự giảm
bớt đấy thôi.”
Bồ câu đực nghe thế liền nổi giận đáp đáp:
“Nếu em không lén ăn một mình thì sao mà trái
cây tự bớt đi được?”
Bồ câu đực phẫn nộ lấy mỏ nhọn nhè bồ câu cái
mổ chết. Cách vài ngày, đột nhiên mưa to, trái cây trong tổ hấp thu hơi ẩm, hồi
phục nguyên trạng rất mau, chẳng mấy chốc thì đầy tổ lại. Bồ câu cái thấy vậy,
hối hận không thôi:
“Bồ câu cái thật không có ăn trái cây, mình tự
gây oan uổng cho cô ấy.”
Lúc ấy bồ câu đực thương tâm mới có thể kêu gọi
bồ câu cái không dứt: “Em đang ở đâu?”
Viết
lại theo kinh “Bách Dụ Kinh”
Comments
Post a Comment