Ngày
xưa có một người tên là A Tài, chuyên nghề nấu đường.
Có
một hôm, trong nhà có một vị khách phú quý hiển đạt tới chơi, muốn đãi tốt người
khách, A Tài vội vàng đi vào nhà bếp, thổi lửa lò lên, lấy đường đổ vào nổi và
cho thêm ít nước, rồi bắt đầu nấu. A Tài hớn hở chuẩn bị lấy nước đường thượng
hảo ra chiêu đãi khách. Một lát sau, nước đường nấu chín rồi, nhưng mà còn đang
sôi sùng sục, trong chốc lát không thể nguội đi được. A Tài trong lúc gấp gáp lấy
tới một cái quạt, rồi dùng hết sức quạt nồi nước đường. Càng quạt thì ngọn lửa
dưới nồi nước càng bốc lên, nước đường trong nồi sôi sùng sục không ngớt. Nhưng
mà A Tài trên trán đổ mồ hôi hột lại rán sức quạt, chỉ muốn cho nước đường mau
nguội mà thôi.
Người
ngoài thấy thế, nhịn không được ôm bụng cười to rồi chê: “A Tài ngu si. Lửa dưới
nồi cháy như thế, có quạt cách mấy cũng không nguội được!”
Viết lại theo 'Bách Dụ Kinh'
Suy ngẫm.
Lúc phiền não thì người ta hay lấy khoái lạc ngũ dục của thế gian để dập tắt; nhưng mà như thế thì cũng không khác người nấu đường dùng quạt để quạt lò lửa trong chuyện này, khoái lạc của ngũ dục chỉ làm tăng não nhiệt trong tâm mà thôi, không thể nào dập tắt phiền não được.
Comments
Post a Comment