Ngày xưa có một vị nhạc sư, tài chơi đàn là tuyệt luân. Nhà
vua nghe kì danh đã lâu, một hôm mời ông ta vào hoàng cung diễn tấu, hứa diễn tấu
xong sẽ thưởng cho ngàn lượng vàng. Nhạc sư nghe ‘thưởng ngàn lượng vàng’ thì gật
đầu chịu liền, lại lấy hết tài nghệ của mình ra diễn xuất. Nhạc khúc du dương, ngón
đàn thanh thúy, được mọi người hoan hô.
Diễn tấu xong, nhạc sư nghiêng mình trước quốc vương, thỉnh
cầu tưởng thưởng; quốc vương lúc này tiếc lời trót hứa của mình, mới nói khéo rằng:
“Nhạc của ông diễn xuất chỉ cho lỗ tai của ta một chút khoái lạc ngắn ngủi mà
thôi, sở dĩ ta nói sẽ cho người ngàn lượng vàng, cũng chỉ là cho ngươi vui tai
tạm thời thôi vậy.”
Suy ngẫm
Mọi sự trên đời cũng như chuyện ‘thưởng vàng’ này, chúng ta
thường nghĩ mình đã làm được những gì, mà rốt ráo có được bao nhiêu? Thật có thể
khoái lạc được bao lâu?
Comments
Post a Comment