Ngày
xưa nước Ma-la (?) có một phú ông, bị trọng bệnh và biết mình không còn sống
bao lâu, mới gọi hai người con lại bên giường mà dặn: “Cha chết rồi hai anh em
con nhớ chia đều tài sản…”. Nói chưa xong thì phú ông đã vãng sinh.
Hai
anh em thấy gia tài lớn thì sinh lòng tham, bắt đầu tranh đoạt, có chia như thế
nào hai người trước sau cũng không chịu. Lúc ấy có một lão già ngu dốt bảo:
“Để
ta chỉ cho cách chia đồ đồng đều, hai ngươi lấy hết tài sản rồi nhè chính giữa
mà xẻ ra hai là ổn.”
Nghe
xong hai người không nói mà vui mừng chịu rằng đó thiệt là cách hay. Rồi vội
vàng đem áo quần, chén bát, bình chậu, tiền tệ, tất cả gia sản đều cứ chính giữa
cẩn thận cắt ra làm hai. Trong vụt chốc, vạn quán gia tài biến thành một đống đồng
nát dẻ rách không có giá trị gì nữa.
Viết
lại theo “Bách Dụ Kinh”
Người,
việc, vật nếu cứ nhất nhất đem phép nhị phân thích chán, yêu ghét ra đối đãi
thì hết thảy đều mất hết.
Comments
Post a Comment