Có
một vị trưởng giả thu nạp được hai người đệ tử. Có một hôm, trưởng giả đau
chân, gọi hai người đệ tử lại, rồi bảo mỗi người vỗ về, xoa xát mỗi chân để cho
đỡ đau. Hai người đệ tử đó thường ngày đã oán ghét, ghen tị nhau, lúc ấy càng
như oan gia đối đầu, thật không thể nào nhìn mặt nhau được. Hai người vừa xoa
chân cho thầy, vừa cạnh nạnh nhau.
Bỗng
một vị nghe có người gọi mình, liền đứng dậy đi. Vị kia nhìn quanh thấy bốn bề
không có người, mừng thầm: “Có dịp rồi. Phải dạy cho nhà ngươi một bài học mới
được.”. Nghĩ bụng liền nhặt lấy một hòn đá, rán gân rán sức nhè chân của vị trưởng
giả mà nện, làm cho cái chân của vị đệ tử kia đang xoa xát dở bị gãy.
Vị
kia trở vô thấy vậy, không nói nửa lời, phẫn nộ, nhặt một hòn đá trên mặt đất,
cũng nhè cái chân của vị đệ tử kia xoa xát mà nện. Vị trưởng giả đáng thương
chân đau đã chưa hồi phục được, lại vì hai đứa đệ tử oán hận nhau mà càng chuốc
thêm họa.
Viết lại theo “Bách Dụ Kinh”
Oán
ghét và tật đố chính là hai người đệ tử của vị trưởng giả trong chuyện này, nó chỉ
mang lại cho chúng ta thương tật và não hại, mà mọi việc chúng ta làm cũng vì mà
bị hủy hoại.
Comments
Post a Comment