Nhà vua hôm nay rất vui, vì công chúa nhỏ vừa mới hạ sinh. Công
chúa nhỏ rất đẹp, nhà vua không rời con nửa bước, ngắm nhìn con mãi. “Công chúa
nhỏ như vậy, lúc nào mới lớn lên đây?”, nghĩ vậy rồi nhà vua cho vời ngự y vào.
Vua hỏi, “Khanh có thuốc hay gì không, để cho công chúa uống vào là ngày mai lớn
lên được.” Ngự y đáp, “Đương nhiên là có. Nhưng mà thiếu dược thảo, cho nên phải
đi phương xa tìm.” Nhà vua nghe xong, liền thúc ngự y mau đi tìm.
Trước khi ra đi, ngự y thận trọng giao ước với nhà vua: “Từ
nay cho tới khi thần về nước, hoàng thượng tuyệt không tới gặp công chúa nữa, nếu
không thì dù có lấy được dược thảo về, cũng vô hiệu.” Nhà vua quả nhiên nhớ kĩ
nằm lòng lời ngự y, từ đó không tới gặp công chúa nữa, chỉ một lòng trông ngóng
ngự y mau mau về.
Một năm, hai năm trôi qua, tới mười hai năm sau thì ngự y tần
tảo gió bụi trở về, và có đem theo dược thảo, đem cho công chúa uống, rồi sau
đó dắt công chúa tới trước mặt vua. Nhà vua thấy trước mắt mình một người con
gái mĩ miều, vui mừng không xiết và khen ngợi ngự y rằng: “Thiệt không hổ là
lương y!”
Để đền lại cho những nỗi vất vả của ngự y, nhà vua cấp cho
ông rất nhiều vàng bạc châu báu. Hai hàng đại thần ở bên không ai là không cười
thầm nhà vua ngu si, không biết là nhà vua có biết rằng, qua mười hai năm thì
tiểu công chúa tất nhiên phải lớn lên chứ, có ăn nhập gì tới thuốc tiên?
Viết lại theo “Bách Dụ
Kinh”
Dưới gầm trời này
không có gì không làm mà được, cho nên mới nói “Trọn kiếp chịu khổ nghe kinh,
giác ngộ chỉ trong sát-na.” Không dụng công trọn kiếp chịu khổ nghe kinh, thì
làm sao có đốn ngộ trong sát-na.
Comments
Post a Comment