Ngày xưa có một đoàn lữ hành đi dưới mặt trời chói chang, vì
đường xa lặn lội nên thân thể vô cùng mệt mỏi và đói khát, có làm thế nào thì
trong hoang mạc cũng không tìm đâu ra được một giọt nước.
Cả đoàn người chỉ còn cách kéo lê tấm thân mệt mỏi đó qua từng
ngọn núi một, cuối cùng cũng tới được một bến nước. Nước sông trong trẻo khiến
đoàn người lữ hành vội vàng lội xuống uống một hơi. Nhưng trong đoàn người có một
người chỉ đứng yên nhìn nước sông, không chịu xuống uống nước. Những người cùng
đi lấy làm lạ hỏi: “Không phải ông không khát cháy, tìm khắp cho được chỗ có nước
mà uống đó sao? Giờ tới bến sông rồi, vì sao còn chưa xuống uống?”
Người lữ hành kia thần tình nghiêm túc đáp: “Nếu mà nước
sông này tôi uống hết được, thì tôi đã uống từ lâu rồi. Nay nước nhiều như vậy,
tôi có uống thế nào cũng không hết. Vì vậy mà tôi chẳng uống, thế thôi.”
Cả bọn nghe xong, ai cũng rộ lên cười.
Comments
Post a Comment