Ngày xưa có hai người cùng trồng mía ước định với nhau rằng,
người nào trồng được mía ngon lành và nhiều nước hơn thì người ấy sẽ được tưởng
thưởng.
Ước định rồi hai người liền bắt tay làm ruộng, bón phân. Một
người đột phát ý tưởng lạ: “Nước mía ngọt như vậy, nếu dùng tưới cho ruộng mía,
thì sau này mía trồng ra nhất định sẽ ngọt hơn.”
Nói rồi người ấy ngày đêm không ngừng ép lấy rất nhiều nước mía,
vừa tưới ruộng, vừa kì vọng sẽ thật hiện được ý muốn bội thu. Nhưng mà không ai
ngờ rằng nước mía lại làm hư những cây mía con mới trồng xuống, không những giấc
mộng nước mía ngon đã thành mộng huyễn bọt nước rồi mà còn mất hết nước mía vô
ích nữa.
Suy ngẫm
Rán sức làm việc, rồi còn phải biết rõ nhân quả nữa, thì mới
có thể có được quả báo viên mãn. Nếu chỉ để mắt truy cầu quả báo tương lai mà
vì không liễu giải đạo lí nhân quả nên gieo sai nhân, thì chỉ biến hay thành dở,
tăng thêm ác quả. Hiểu đúng phép nhân quả, từ từ rán sức gieo nhân, đó mới chính
là quan niệm chính xác về nỗ lực.
Comments
Post a Comment