Ngày xưa có vị La Hán nhận một chú tiểu sa-di làm đồ đệ. Một
hôm vị La Hán ấy nhập định, quán sát thấy tiểu sa-di chỉ còn bảy ngày thọ mạng,
nên từ bi bảo trò về thăm cha mẹ, rồi bảy hôm sau trở lại.
Tiểu sa-di từ biệt sư phụ, đeo túi hành lí nhỏ xuống núi.
Trên đường về nhà chú tiểu sa-di thấy một đàn kiến đang trôi trên mặt nước, sắp
bị nước dìm chết. Chú tiểu sa-di ấy sinh khởi lòng từ bi, lập tức cởi áo ca-sa,
đắp đất ngăn nước, rồi vớt đàn kiến đặt lên nơi cao ráo. Nhờ vậy mà cả đàn kiến
được cứu sống.
Bảy hôm sau, tiểu sa-di vui vẻ về chùa, sư phụ thấy sa-di ấy
về thì lấy làm kinh quái. “Rõ ràng là nó chỉ còn bảy ngày thọ mệnh, vì sao lại
còn về được? Rốt cục là có chuyện gì?” Nghĩ vậy rồi nhập định lấy thiên nhãn
quán sát, nguyên lai là tiểu sa-di nhờ phát tâm từ bi, cứu lấy đàn kiến mà thêm
phước, kéo dài mạng sống.
---
Tự cổ chí kim loài người dốc lòng cầu trường sinh bất lão,
nhưng rốt cục chỉ là nhất vô sở đắc, tiểu sa-di chỉ làm một việc rất dễ mà lại
tăng phước thêm tuổi. Việc trên đời không tách khỏi luật nhân quả, gieo nhân
thì nhất định có quả, không có nhân mà cầu quả, dĩ nhiên là cầu không tới.
Comments
Post a Comment