Ngày xưa có một người nghèo kiệt muốn mời bạn bè thân thiết về nhà
mình làm khách một bữa. Y suy nghĩ thật lâu, quyết định sẽ lấy sữa bò chiêu đãi
khách, quyết định rồi bắt đầu tính trong bụng rằng: “Chừng đó người mà uống sữa
thì mình phải chuẩn bị thế nào đây? Nếu nói mỗi ngày vắt một ít sữa, ngày nào
cũng vắt thì dần dần sẽ tích đầy, tới lúc không những không có chỗ cất mà còn
làm không khéo sữa nó hóa chua, hư mất. Chẳng bằng bây giờ mình cứ để sữa trong
bụng bò, đợi tới lúc thỉnh khách sẽ vắt, như vậy vừa tiết tỉnh được không gian
lại không bị hư nữa, thật là kế hay.”
Lúc đó, y rất đỗi hớn hở, nhận thấy mình thật là thông minh, đã
nghĩ ra được biện pháp hay như thế, bèn nhanh chân ra tách lũ bò con ra khỏi bò
mẹ, không để cho bò con vô ý bú lấy sữa bò mẹ.
Chẳng mấy chốc thì qua một tháng. Tới ngày yến khách, nhiều người
tới quá, cuối cùng cũng sắp xếp được chỗ cho họ và có thể bắt đầu đại yến tân
khách, y mới hớn hở dắt bò mẹ ra, định bắt đầu vắt sữa. Nhưng mà không ngờ vắt
quá nửa ngày, vắt thế nào cũng không có sữa, một giọt cũng không có.
Lúc ấy khách khứa được mời đã nổi nóng, lại tức cười, thật không
biết nói sao với y, đúng là khóc không được mà cười cũng không được.
Chuyện kể trong “Bách Dụ Kinh”
Bác có thể mách giùm sách hay tài liệu nào học bạch thoại không? cám ơn nhiều.
ReplyDelete