Xưa có dòng họ lớn, giàu cự ức, thường hay bố thí, ai tới xin đều cho. Sau sinh con trai không có tay chân, hình thể như cá, đặt tên là Ngư Thân. Cha mẹ mất, kế thừa gia nghiệp, ngủ nghỉ trong nhà nhưng không ai ngó.
Lúc ấy có lực sĩ trông vào bếp vua để có ăn, thường hay thiếu thốn, một mình kéo mười sáu xe củi đi bán để tự chu cấp, nhưng thường không đủ ăn. Tới viếng cự gia kia xin đắp chỗ thiếu thốn của mình, nói: ‘Nhiều năm nhờ vua mà có cơm nước, thường không đủ ăn, hay chịu đói khát. Nghe cự gia tiền tài dư đầy nên tới xin ăn.’ Ngư Thân mời vô gặp mặt, bày thân mình ra. Lực sĩ bỏ về, nghĩ bụng: ‘Gân sức ta như vậy mà so ra không bằng kẻ không có chân tay lại ôm giữ nhiều tài vật.’
Tới chỗ Phật hỏi cho rõ chỗ nghi của mình: “Trên đời có người hào phú như vua, cụt tay cụt chân mà giàu có lắm lắm, còn tôi gân cốt cả nước không ai địch nổi lại thường chịu đói, cơm nước thiếu hụt. Vì nhân duyên gì mà như vậy?’ Phật đáp: “Xưa thời Phật Ca-diếp, Ngư Thân với vua kia cùng dâng cơm Phật, ngươi lúc ấy bần cùng đi theo giúp họ. Ngư Thân đã soạn đủ những thứ cần có để cùng đi với vua, nhưng lại nói vua thế này: “Hôm nay tôi có việc, không thể cùng đi được, việc đó mà lỡ thì chẳng khác gì chặt đứt tay chân tôi đi.” Người đi [dâng cơm] nay chính là vua, người thất hứa không đi chính là Ngư Thân. Người ghèo tá trợ lúc ấy chính là thân ông.” Lực sĩ nhân đó tâm ý khai ngộ, liền làm sa-môn đắc A-la-hán đạo.
Truyện thứ 34. Cựu Tạp Thí Dụ Kinh
Comments
Post a Comment