Cựu Tạp Thí Dụ Kinh, Truyện thứ 3
Xưa có ông vua đi săn trong đầm rộng, rất đói khát mệt nhọc, nhìn xa thấy có nhà và rừng cây tươi tốt, liền đi về phía đó. Trong nhà có người nữ, vua đi vào xin đồ ăn, nước uống, hoa quả cùng những thứ khác, xin gì được nấy. Vua xin người nữ ra cho gặp, kẻ hầu thưa: ‘Trần truồng không quần áo.’ Vua bèn cởi áo cho cô, tự nhiên lửa bốc đốt cháy áo, như vậy ba lần. Vua kinh hoảng hỏi người nữ: ‘Vì sao như vậy?’ Người nữ đáp: ‘Kiếp trước làm vợ vua, vua đãi cơm sa-môn phạm chí, lại muốn cho họ áo, tôi lúc ấy nói: ‘Đãi cơm thì được, không cho áo.’ Do vậy mà chịu tội này. Nếu vua còn nhớ tôi thì về may áo đem cho sa môn đạo sĩ trong nước. Ai hiểu kinh Phật, hãy chú nguyện cho người nữ thoát khỏi kiếp khổ này.’ Vua nhận lời cô, về nước may áo, nhưng tìm sa môn đạo nhân không có. Lúc ấy nước không có ai hiểu kinh Phật, vua nhớ lại, hỏi ông già chèo đò có biết không. Ông chèo đò kể: ‘Lâu rồi có người qua đò hết tiền, bèn lấy Ngũ Giới Kinh một quyển cho đọc.’ Vua nói: ‘Ông biết kinh Phật thì cho ông áo.’ Lại khiến ông chèo đò chú nguyện: ‘Xin cho người nữ trần truồng được phúc vô lượng, ra khỏi kiếp khổ.’ Người nữ lúc ấy liền có áo mới che thân. Nhờ đó mà trong kiếp làm quỷ sau này, khi mệnh tận, sinh lên cõi trời thứ nhất.
舊雜譬喻經
Comments
Post a Comment