Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 44
Thí như có người kia vì đói nên ăn bảy cái bánh chiên. Ăn hết sáu cái rưỡi thì đủ no. Người kia giận tiếc lấy tay tự đấm mình rồi nói: 'Mình no là nhờ nửa cái bánh này, còn sáu cái trước rõ là phí uổng. Sớm biết nửa cái này đủ làm mình no thì đã ăn nó trước.'
Người đời cũng như vậy. Từ vô thủy tới nay kì thật không có gì vui. Chẳng qua do si mê điên đảo nên sinh ra lắm ảo tưởng vui sướng, giống như người ngốc kia cho rằng ăn nửa cái bánh là no. Người phàm không có trí tuệ, cho phú quý là sướng. Truy cầu phú quý thậm khổ. Hoạch đắc rồi phải thủ hộ cũng khổ. Một mai mất đi lòng sinh ưu phiền lại thêm thống khổ. Cả ba thời không thời nào vui. Giống như có áo cơm với chỗ trú thân mà gọi là sướng, kì thực chẳng qua là ở trong cay đắng mà ôm ấp huyễn tưởng khoái lạc. Chư Phật nói, tam giới vô an, thảy đều là đại khổ. Phàm phu điên đảo mê hoặc, cứ cho là sung sướng.
Comments
Post a Comment