Bách Dụ Kinh, Truyện thứ 57
Ngày xưa có vị đại phú trưởng giả, người hầu tả hữu ai nấy đều muốn được lòng ông nên rất mực cung kính. Lúc ông nhổ nước bọt, bọn người hầu đưa chân xóa đi. Trong bọn ấy có một đứa ngu, chưa bao giờ đưa chân ra kịp mà đạp được.
Hắn nghĩ như vầy: ‘Nếu mà nhổ ra trên đất rồi thì bọn kia đạp hết, cho nên cứ nhè ngay lúc ông sắp nhổ mình đạp trước là được.’ Nghĩ vậy rồi, ngay lúc trưởng giả vừa khạc hắn liền đưa chân đạp vào miệng ông, khiến ông rách môi và gãy răng.
Trưởng giả mắng kẻ ngu: ‘Ông vì sao đạp miệng ta?’
Kẻ ngu đáp: ‘Nếu trưởng giả nhổ ra đất, thì lũ nịnh hai bên tả hữu đạp hết; tôi cũng muốn đạp, nhưng lần nào cũng chậm. Vì đó mà khi ông sắp khạc tôi ra chân đạp trước là trúng, mong được lòng ông.’
Việc gì cũng có thời của nó, thời mà chưa tới, bỏ ra nhiều công lực chỉ rước thêm khổ não, vì vậy mà ở đời nên biết lúc nào là thời, lúc nào là phi thời.
Bách Dụ Kinh 百喻經
Comments
Post a Comment