Cựu Tạp Thí Dụ Kinh, Truyện thứ 7
Xưa có quốc vương, phu nhân sinh một người con gái, đặt tên là Nguyệt Nữ, đẹp vô song. Hễ vua cha tặng áo quần, trân bảo thì đáp tự nhiên có. Năm mười sáu tuổi, vua giận mắng: ‘Đồ ta cho con, sao nói là tự nhiên có?’ Sau có người ăn xin tới, vua nói: ‘Người này là chồng con.’ Nguyệt Nữ đáp: ‘Dạ, tự nhiên’ rồi đi theo. Người ăn xin kinh hoảng không dám lấy nàng. Nàng nói: ‘Anh xin ăn thường không đủ no. Vua gả vợ cho, sao từ chối?’ Rồi hai người cùng đi khỏi thành. Ngày nghỉ đêm đi, tới một nước lớn. Gặp lúc quốc vương nước ấy băng mà không có thái tử [nối ngôi]. Hai vợ chồng ngồi nghỉ ngoài thành, người vô ra cổng thành hỏi: ‘Ông bà là ai? Tên họ chi? Nước nào tới?’ Đáp: ‘Tự nhiên’. Như thế hơn mười ngày thì đại thần trong cung phái tám vị phạm-chí tới cổng đô thành, hành nhân xuất nhập đều phải coi tướng, duy có hai vợ chồng là hợp tướng. Lúc ấy, quần thần cả nước hợp lại phụng nghinh hai người làm vua.
Vương phu nhân dùng chính pháp trị quốc, nhân dân yên ổn, vua các nước nhỏ đều đến triều bái, phụ vương Nguyệt Nữ cũng trong đám ấy. Yến tiệc xong mọi người ra về, Nguyệt Nữ đặc cách giữ phụ vương lại. Nguyệt Nữ lấy thất bảo lắp thành một cái rèm cá tự động, lôi một con thì một trăm hai mươi con rũ xuống, đẩy một con thì cửa mở. Nguyệt Nữ bước xuống tác lễ phụ vương, thưa cha rằng: ‘Nay được thế là tự nhiên.’ Đáp: ‘Phu nhân làm thế thần theo không kịp.’
Sư nói: ‘Nguyệt Nữ và người ăn xin kiếp trước là vợ chồng. Một hôm cùng làm ruộng, chồng sai vợ về lấy cơm, từ xa nhìn thấy vợ gặp một người sa-môn trên bờ sông. Sa-môn đứng lại xin cơm vợ, vợ liền chia cơm dâng đạo nhân, đạo nhân dừng chân ăn. Chồng từ xa nhìn thấy hai người, không để xảy ra chuyện xằng bậy, vác gậy chạy tới thì thấy đạo nhân phi thân đi. Vợ nói: ‘Phần anh còn đây, chớ giận.’ Chồng nói: ‘Chia hai, anh với em cùng ăn.’
Sư nói: ‘Chồng có ác ý nên đọa vào làm con nhà nghèo. Sau thấy đạo nhân lòng sinh vui, tự sám hối nên cùng hưởng phúc này.’
Nhan đề truyện do người dịch đặt.
Comments
Post a Comment