Trích trong Chư Kinh Yếu Tập
[Hôm đó] ở nước Xá Vệ, Phật cùng A Nan đi trên đồng vắng, thấy trên bờ ruộng có báu vật ai đó giấu. Phật nói A Nan: ‘Có rắn độc.’ A Nan đáp: ‘Dạ, rắn kịch độc.’ Lúc ấy trên đồng có người đang làm ruộng, nghe Phật và A Nan nói có rắn độc, nghĩ bụng: ‘Mình phải ra xem chi mà mấy ông sa-môn kêu rắn độc.’ Tới nơi nhìn thấy một đống vàng ròng, liền nói: ‘Mấy sa môn nói rắn độc, thì ra là vàng mười!” Bèn lấy về cất trong nhà. Người ấy lâu nay nghèo, ăn mặc thiếu thốn, nay được vàng thành ra giàu có, cơm áo thả sức. Nhà vua dò xét, nghi kị người ấy đột nhiên giàu có, bèn sai người bắt trói vào ngục. Vàng lượm ngày trước đã dùng hết, cũng không được tha, lại chịu thêm tội chết. Người ấy than thở: ‘Rắn độc, A Nan ơi. Rắn độc, Thế Tôn ơi.’ Lính ở bên nghe được bèn đem lên tâu vua. Vua truyền lên hỏi: ‘Vì sao kêu A Nan ơi, rắn độc. Thế Tôn ơi rắn độc?’ Người kia tâu: ‘Hôm trước đang làm ruộng thì nghe Phật và A Nan hô rắn độc, rắn kịch độc. Bây giờ tôi mới ngộ ra đúng là rắn độc.’ Vua nghe vậy bèn thả cho đi.
đăng lần đầu trên facebook
Chư Kinh Yếu Tập 諸經要集
https://tripitaka.cbeta.org
Cựu Tạp Thí Dụ Kinh cũng có chuyện tương tự.
Comments
Post a Comment