Bách Dụ Kinh, Truyện thứ 1
Xưa có kẻ ngu tới chơi nhà người khác, được chủ nhà đãi cơm, hiềm là cơm nhạt nhẽo vô vị. Chủ nhà nghe vậy liền thêm muối. Có muối cơm ngon hơn, người ấy nghĩ bụng: ‘Sở dĩ ngon là nhờ muối, mới ít mà đã ngon vậy rồi huống là nhiều?’ Kẻ ngu vô trí bèn ăn không muối, ăn xong tê hết cả miệng mới biết là họa.
Phường ngoại đạo nghe nói tiết chế ăn uống có thể đắc đạo, liền nhịn đói bảy ngày hay mười lăm ngày, chỉ khiến mình ra tiều tụy, bạc nhược chứ đối với đạo vô ích. Như kẻ ngu kia cho rằng muối ngon mà ăn không, tới nỗi phỏng miệng, phường ngoại đạo cũng như vậy.
百喻經
Comments
Post a Comment