Bách Dụ Kinh, Truyện thứ 13
Quá khứ có người kia cùng nhiều người khác ngồi trong nhà, khen một người vắng mặt đức hạnh cao nhưng có hai tật xấu. Một là nóng nảy, hai là cẩu thả. Lúc ấy người kia đi ngang qua cửa, nghe nói vậy liền nổi sân, sấn vào nhà túm lấy kẻ nói mình ngu ác rồi đưa tay đánh. Người bên hỏi vì sao đánh thì hắn đáp, ‘Tôi nóng nảy khi nào, hấp tấp khi nào mà hắn nói tôi mau nổi nóng, làm việc hấp tấp? Đánh là phải.’ Người ở bên đáp, ‘Chính ngươi đang nổi sân, hấp tấp đấy thôi, tự mình chứng nghiệm chứ còn lại kiêng kị chi nữa?’ Người ta nói mình lỗi lầm lại khởi tâm oán trách họ thì rất đáng bị chúng nhân chê ngu hoặc.
Chuyện này ví cho người thế gian ham rượu, chìm đắm trong tửu sắc gây đủ thứ phóng dật, bị người trách mắng lại sinh oán trách, lấy cái hung tợn của mình ra chứng nghiệm lời người khác. Như thế chẳng khác kẻ ngu kia, không thích nghe lỗi lầm của mình, thấy người ta nói lại quay ra đánh đập họ.
百喻經
Comments
Post a Comment