Bách Dụ Kinh, Truyện thứ 17
Xưa có thương nhân cho người khác mượn nửa đồng tiền, lâu không thấy trả nên đi đòi. Đi đường gặp sông lớn, thuê người ta hai đồng để qua sông. Tới nhà con nợ không gặp. Đường về qua sông lại mất hai đồng thuê đò. Vì nửa đồng nợ mà tốn bốn đồng tiêu, lại chịu thêm cái khổ đi đường mệt nhọc, bức não. Của nợ thì ít mà của mất thì nhiều, bị chúng nhân chê cười là phải.
Thế nhân cũng vậy, chạy theo tiếng thơm và lợi lộc nhỏ nhặt phải hủy đại hạnh. Túng thân những chuyện bại hoại, không biết sỉ nhục không kiêng đạo nghĩa, khiến cho đời nay bị khinh thị mà đời sau còn hứng khổ báo.
Nguyên văn
債半錢喻
往有商人貸他半錢久不得償 ,即便往債。前有大河,雇他兩錢然後得渡,到彼往債竟不得見,來還渡河復雇兩錢。為半錢債而失四錢,兼有道路疲勞乏困,所債甚少所失極多,果被眾人之所怪笑。世人亦爾,要少名利致毀大行,苟容己身不顧禮義,現受惡名後得苦報。
Phiên âm
TRÁI BÁN TIỀN DỤ
Vãng hữu thương nhân thải tha bán tiền cửu bất đắc thường, tức tiện vãng trái. Tiền hữu đại hà, cố tha lưỡng tiền nhiên hậu đắc độ, đáo bỉ vãng trái cánh bất đắc kiến, lai hoàn độ hà phục cố lưỡng tiền. Vi bán tiền trái nhi thất tứ tiền, kiêm hữu đạo lộ bì lao phạp khốn, sở trái thậm thiểu sở thất cực đa, quả bị chúng nhân chi sở quái tiếu. Thế nhân diệc nhĩ, yếu thiểu danh lợi trí hủy đại hạnh, cẩu dung kỉ thân bất cố lễ nghĩa, hiện thụ ác danh hậu đắc khổ báo.
Comments
Post a Comment