Bách Dụ Kinh, Truyện thứ 18
Xưa có người bần cùng khốn khổ làm việc cho vua, lâu năm thân thể gầy mòn. Vua thấy vậy rất lân mẫn, ban cho một con lạc đà chết. Người nghèo nhận lấy và bắt đầu lột da, hiềm cái dao cùn nên hắn tìm đá mài dao. Trên tầng lầu hắn tìm được một phiến đá mài, mài bén thì xuống dưới lột da. Lên xuống như vậy nhiều lần để mài dao dần dần hắn thấy mệt. Sợ không leo được thêm nữa, bèn vác xác con lạc đà lên lầu để gần phiến đá cho tiện mài, bị chúng nhân cười cho thậm tệ.
Chuyện này ví cho kẻ ngu phá hủy cấm giới để tích cóp tiền của cho nhiều, rồi dùng tiền làm việc nghĩa tích đức mong về sau vãng sinh cõi trời, chẳng khác chi vác lạc đà lên lầu mài dao, dụng công rất nhiều mà sở đắc rất ít.
Nguyên văn: 百喻經
Comments
Post a Comment