Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 31
Xưa có thầy Bà-la-môn muốn cử một đại pháp hội nên nói với một người đệ tử, ‘Tôi cần ít đồ gốm cho pháp hội dùng. Nhờ anh thuê cho một thầy gốm, ra ngoài chợ mà tìm.’ Người đệ tử ấy liền đi tới nhà thầy gốm. Cùng lúc ấy có một người dắt một con lừa trên lưng chở đầy gốm đưa ra chợ bán, con lừa ấy chỉ trong một thoáng ngắn ngủi phá vỡ hết gốm. Người kia quay về nhà, khóc lóc thảm thiết. Người đệ tử kia thấy vậy hỏi, ‘Vì sao dằn vặt khổ như vậy?’ Người kia đáp, ‘Tôi phải khéo léo nhiều năm mới nặn được chừng đó gốm, đem ra chợ bán, con lừa tồi này chỉ trong nháy mắt làm vỡ hết cả, buồn hết sức.’ Người đệ tử nghe vậy trong lòng rất mừng nói, ‘Con lừa này quả nhiên là vật hay, làm ra mất nhiều năm mà trong giây lát có thể phá sạch. Phải mua cho được con lừa này.’ Thầy gốm nghe vậy vui hẳn lên bèn bán cho con lừa.
[Người đệ tử] cưỡi lừa về nhà, sư phụ hỏi, ‘Sao không thuê thầy gốm về mà dắt con lừa này về làm chi?’ Đệ tử đáp, ‘Con lừa này hơn thầy gốm. Nhiều món mà thầy gốm mất nhiều năm làm ra con lừa chỉ cần một lát là phá được hết.’ Thầy Ba-la-môn nghe vậy trách, ‘Thiệt là đồ ngu, không có trí tuệ. Con lừa này chỉ biết phá phách, giả sử có trăm năm nữa nó cũng không làm được một món đồ.’
Người trên thế gian cũng thường như vậy, trăm ngàn năm thụ cung dưỡng của người ta nhưng không hề biết báo đáp, chỉ làm những việc hại người, không hề có một việc thiện. Những người vong ân phụ nghĩa cũng như vậy.
百喻經
Comments
Post a Comment