Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 35
Xưa có người nghèo rốt, mắc nợ người khác rất nhiều, không trả được nên trốn đi chỗ hoang vắng. Gặp một cái rương trong chứa đầy trân bảo, phía trên trân bảo có một cái gương sáng che. Người nghèo kia thấy vậy trong lòng rất mừng, mở ra thấy trong kính có người, kinh hoảng xoa tay nói rằng, ‘Tôi tưởng nơi không người rương vô chủ, không biết có ông ở trong rương này. Xin chớ giận.’
Kẻ phàm phu cũng thường như thế, bị vô lượng phiền não bức bách cùng khốn, lại bị chủ nợ là ma sinh tử trói buộc, muốn ra khỏi sinh tử nên đi vào Phật pháp, tu thiện pháp và phụng trì chư công đức, giống như gặp được rương báu. Nhưng bị cái kính thân kiến (身見鏡) làm cho điên đảo mê hoặc, vọng kiến có ngã, nên đóng kính ấy lại cho ngã là chân thật, vì vậy mà đọa lạc và mất hết các công đức, thiền định đạo phẩm, thiện hạnh vô lậu, đạo quả tam thừa tất cả đều mất. Họ cũng giống như kẻ ngu kia chạy trốn, gặp rương báu và thấy ảnh mình trong gương vậy.
百喻經
Comments
Post a Comment