Bách Dụ Kinh, Truyện thứ 4
Xưa có một người ngu, vợ đẹp, hắn tình thâm ái trọng. Người vợ không có tín trực, giữa chừng tư thông với người khác, lòng tà dâm cháy rực, muốn bỏ chồng theo tình phu nên nói riêng một bà già, ‘Tôi đi rồi o tìm cho được một cái xác đàn bà đặt trong nhà, nói chồng tôi tôi đã chết.’ Lão bà sau đó thừa lúc người chồng đi vắng lấy một cái xác đặt giữa nhà. Tới lúc người chồng về lão bà nói, ‘Vợ anh chết rồi.’ Chồng liền đi xem, tin đó là vợ mình, khóc lóc thảm thiết, chất củi với dầu thiêu xác, gom cốt cất vào trong bị ngày đêm ôm theo. Người vợ về sau chán tình phu bèn quay về, nói chồng, ‘Em là vợ anh.’ Người chồng đáp, ‘Vợ tôi chết lâu rồi. Chị là ai mà nói xằng là vợ tôi?’ Nói hai ba lần như thế mà chồng vẫn không chịu tin.
Kẻ ngoại đạo nghe theo tà thuyết, tâm mê hoặc, cho là chân thật, vĩnh bất khả cải, dù có nghe Phật pháp vẫn không tin, không thụ trì.
百喻經
Comments
Post a Comment