Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 3
Ngày xưa có người kia trọc đầu, đông chịu lạnh hè chịu nóng, chưa kể muỗi mòng cắn chích, ngày đêm khốn khổ khó chịu. Có một thầy thuốc y đạo cao. Lúc ấy người trọc kia bèn tìm tới y sư và nói, ‘Chỉ mong thầy trị bệnh trọc cho tôi.’ Nhưng thầy thuốc cũng trọc đầu, cởi mũ ra cho anh ta thấy và nói, ‘Tôi cũng bị bệnh đó, khổ không chịu được. Nếu mà tôi trị được thì đã trị cho mình trước để trừ cái khổ này.’
Người trên đời cũng vậy, bị sinh lão bệnh tử bức não, muốn tìm tới chỗ trường sinh bất tử, nghe nói có hạng sa-môn, bà-la-môn là lương y thế gian, giỏi trị liệu nhiều khổ hoạn nên tìm đến nói, ‘Xin giúp tôi trừ khử mối hoạn sinh tử vô thường này, để tôi vĩnh viễn được an lạc mãi không biến đổi.’ Lúc ấy những người bà-la-môn đáp rằng, ‘Tôi cũng khổ vì vô thường, sinh lão bệnh tử. Đi khắp nơi tìm kiếm xứ an lạc trường tồn, nhưng không hề thấy. Nay nếu cho tôi kiếm được thì tôi đã giữ cho mình trước sau mới bày cho ông.’ Người trên đời cũng khổ như người trọc đầu kia, bôn tẩu mệt mỏi mà không có phương trị liệu.
百喻經
Comments
Post a Comment