Đầy Tớ Giữ Nhà
Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 45
Ví như có người kia sắp đi xa, dặn đứa đầy tớ rằng ‘Mầy canh cửa cho đàng hoàng, nhớ trông chừng con lừa với mớ dây thừng.’ Chủ đi rồi, trong xóm có nhà tấu nhạc, tên đầy tớ muốn đi nghe nhưng không an tâm, bèn lấy dây thừng quấn vô cửa rồi đặt lên lưng con lừa, dắt tới chỗ đông vui nghe người ta tấu nhạc. Tên đầy tớ đi rồi, tài vật trong nhà kẻ gian vô khuân sạch. Chủ về, hỏi, ‘Đồ đạc đâu hết?’ Đầy tớ đáp, ‘Khi đi ôn biểu con canh cửa, con lừa với mớ dây, ngoài mấy thứ đó ra con không để ý chi khác.’ Chủ mắng, ‘Nuôi mầy giữ nhà chẳng qua là vì của cải, bây giờ của cải mất hết rồi thì giữ mày lại làm gì?’
Ngu nhân trong vòng sinh tử nô dịch cho Ái Dục cũng như thế. Như Lai dạy thường phải canh giữ cửa Lục Căn, chớ để cho dính lục trần*, chăn con lừa Vô Minh và trông chừng sợi dây Ái Dục. Thế mà nhiều tì-khưu không nghe lời Phật, tham cầu lợi dưỡng, trá hiện thanh bạch và bày đặt ở nơi thanh tĩnh, kì thật tâm ý rong ruổi đắm đuối theo ngũ dục, bị sắc thanh hương vị mê hoặc, vô minh che lấp đạo tâm, dây Ái Dục trói chặt, vì vậy mà chánh niệm, giác ý, đạo phẩm những thứ quý báu [của người xuất gia] đều tán thất hết.
* lục trần, sắc thanh hương vị xúc pháp
百喻經
Comments
Post a Comment