Bách Dụ Kinh, Truyện thứ 5
Ngày xưa có người ngu si không trí tuệ khát nước, thấy nắng nóng bốc lên tưởng là nước bèn đi theo, tới bờ sông, nhưng tới sông rồi chỉ nhìn mà không uống. Người xung quanh hỏi: ‘Ông chịu khát cực khổ đi tìm nước, nay tới chỗ có nước rồi vì sao không uống?’ Người ngu đáp: ‘Uống hết được thì tôi uống liền, nước ở đây nhiều quá, uống không hết cho nên tôi không uống.’ Mọi người nghe ông kia nói vậy bèn rộ lên cười.
Những người ngoại đạo sở tri còn khiếm khuyết, cho mình không đủ sức phụng trì hết giới luật của Phật nên không tiếp thụ, làm cho tương lai không chứng đắc được đạo vị gì, quanh quẩn mãi trong vòng sinh tử. So với người ngu kia nhìn nước mà không uống bị người ta cười thật không khác.
百喻經
Comments
Post a Comment