Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 69
Xưa có một người từ miền bắc Thiên Trúc tới miền nam Thiên Trúc, ở lâu năm thì cưới một người con gái miền nam kết làm vợ chồng. Vợ thường làm cơm cho chồng, vừa dọn ra thì chồng lùa không kể nóng với phỏng. Vợ lấy làm quái, hỏi chồng, ‘Trong nhà này không có giặc cướp đoạt người, có chi gấp gáp mà anh không ăn cho từ tốn được hở?’ Chồng đáp vợ, ‘Mật sự không nói được.’ Vợ nghe vậy cho là chồng có thuật lạ, ân cần năn nỉ, hồi lâu chồng mới đáp, ‘Tổ tiên nhà anh xưa nay có phép hễ ăn là ăn thiệt nhanh, anh bắt chước họ, lâu thành cố tật.’
Phàm phu thế gian cũng như thế, không minh đạt chánh đạo, không thông hiểu thiện ác, gây nhiều tà hạnh mà không cho là xấu hổ, lại viện rằng xưa bày nay làm, cứ thế làm tới chết vẫn không chịu buông. Cũng như kẻ ngu kia lây tật ăn nhanh mà cho đó là phép hay.
百喻經
Comments
Post a Comment