Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 70
Xưa có một trưởng giả sai người cầm tiền qua vườn nhà khác mua quả am-bà-la vì muốn ăn quả đó. Biểu người nhà rằng, ‘Quả nào ngon mua.’ Liền cầm tiền đi mua quả. Quả chủ nói, ‘Cây này của tôi quả nào cũng ngon, không có quả dở, mầy thử một quả đủ biết.’ Người mua đáp, ‘Chừ tôi thử từng quả một mới lấy, thử một quả làm sao biết hết?’ Liền hái từng quả thử, xong đêm về nhà. Trưởng giả thấy bẩn thỉu không ăn, thành ra phải vứt hết.
Người thế gian cũng thường như thế, nghe trì giới bố thí đắc đại phúc lạc, thân thường an ổn không có phiền não thì không chịu tin, lại nghĩ rằng ‘Bố thí đắc phúc, tôi phải đắc trước sau mới tin.’ Tận mắt nhìn thấy hiện thế quý tiện bần cùng đều là quả báo do nghiệp tiền kiếp đưa lại, không biết suy từ đó ra để cầu nhân quả, một mực ôm lòng bất tín, đòi phải tự thân từng trải, ai dè chẳng mấy lâu mà mệnh chung, tài vật táng thất. Giống kẻ kia ăn thử quả, cuối cùng vứt hết.
百喻經
Comments
Post a Comment