Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 72
Xưa có một người sang bên nhà vợ chơi, gặp lúc nhà đang giã gạo nên tới đó ăn trộm một vốc gạo bỏ vô miệng. Người vợ tới thấy chồng muốn cùng chồng nói chuyện. Miệng đầy gạo nên không ứng đáp được, ngượng với vợ không chịu nhả ra, cũng không nói chi. Vợ thấy không nói năng lấy làm quái, đưa tay lên sờ thử rồi cho miệng chồng bị thũng. Nàng thưa cha, ‘Chồng con mới tới đột nhiên bị phù miệng, không nói được.’ Cha nàng gọi lương y tới chữa. Thầy ấy nói, ‘Bệnh này trầm trọng, dùng dao cạy miệng mới chữa được.’ Nói rồi lấy dao cạy miệng, gạo trong mồm rớt ra, chuyện bại lộ.
Người thế gian cũng thường như vậy. Gây nhiều ác hạnh, phạm vào tịnh giới rồi che đậy tội lỗi không chịu phát lộ, cuối cùng đọa vào địa ngục, súc sinh, ngạ quỷ. Giống như người ngu kia vì điều xấu hổ nhỏ không chịu nhả gạo ra, đợi lấy dao cạy miệng mới lộ cái sai của mình ra.
百喻經
Comments
Post a Comment