Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 73
Xưa có một người cưỡi một con ngựa đen vào trận đánh giặc, vì sợ không dám chiến đấu, lấy máu bôi đầy mặt, giả chết nằm giữa bãi xác người. Con ngựa hắn cưỡi bị người khác lấy đi. Quân lính đi hết rồi, hắn muốn về nhà, bèn cắt lấy đuôi một con ngựa trắng của người khác. Về đến nhà có người hỏi, ‘Con ngựa anh cưỡi nay ở đâu, vì sao không cưỡi?’ Hắn đáp, ‘Ngựa tôi đã chết, có đem đuôi về đây.’ Người xung quanh nói, ‘Ngựa của anh trước màu đen, cái đuôi vì sao trắng?’ Hắn mặc nhiên vô đối, bị người cười.
Người thế gian cũng vậy, tự cho mình tích thiện làm lành, tu hạnh từ tâm không ăn rượu thịt, nhưng lại sát hại chúng sinh, ra tay tàn độc, vọng xưng là hành thiện chứ kì thực vô ác bất tác, như kẻ ngu kia nói láo ngựa chết.
百喻經
Comments
Post a Comment