Bách Dụ Kinh, Dụ thứ
Xưa có một người nghèo có một ít của, gặp một đại phú gia thì trong lòng muốn bằng ông. Do không bằng được nên số của cải ít ỏi mình có đem vứt cả xuống sông. Hàng xóm bảo, ‘Chút của tuy ít nhưng có thể nuôi sống ông vài ngày, cớ chi vứt bỏ, ném xuống sông hết?’
Ngu nhân thế gian cũng thế. Sau khi xuất gia, ít được cúng dường, trong lòng hi cầu, lúc nào cũng thấy mình thiếu thốn, không bằng những bậc đức hậu, không được lợi dưỡng như những vị ấy. Kẻ mới nhập môn khi thấy những vị túc cựu công đức cao thâm, kiến văn quảng bác, được nhiều người cung dưỡng thì trong lòng muốn bằng các vị ấy. Do không bằng được nên tâm thường ưu khổ mà bỏ tu. Chẳng khác chi kẻ ngu kia muốn bằng đại phú gia lại đem tài vật của mình vứt hết đi.
百喻經
Comments
Post a Comment