Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 92
Xưa có bà nhũ mẫu ôm một đứa nhỏ đi đường, đường xa mệt mỏi nên ngủ thiếp đi không hay. Lúc ấy có người cầm tới một viên hoan hỉ* đưa cho đứa nhỏ, đứa nhỏ ăn thấy ngon nên đòi thêm, không thiết chi vật đeo trên thân. Người kia liền tháo hết trang sức, anh lạc, áo quần của nó rồi vọt lẹ.
Tì-khưu cũng thế, ham nhiều việc thế gian, thích chỗ nhiệt náo, vì vài món lợi dưỡng vặt mà bị giặc phiền não đoạt hết báu công đức và ngọc trì giới. Hệt như đứa nhỏ kia ham chút vị ngon để cho kẻ gian lột sạch trang sức.
* hoan hỉ hoàn 歡喜丸: một loại bánh làm từ nhiều nguyên liệu của người Ấn Độ xưa, thường mang theo khi đi đường.
百喻經
Comments
Post a Comment