Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 93
Xưa có bà già đang nằm nghỉ dưới gốc cây thì có con gấu tới bắt bà. Bà già chạy quanh gốc cây thoát được, con gấu đuổi theo, một tay ôm cây, một tay cố bắt cho được bà. Bà già lanh lẹ, lợi dụng thân cây ép hai tay con gấu khóa lại, con gấu không nhúc nhích được. Lúc ấy có một người lạ đi tới, bà già nói hắn, ‘Mầy giúp tau một tay bắt con này, xong giết thịt chia đôi.’ Người kia tin lời bà già, liền giúp một tay bắt gấu. Vừa bắt được thì bà già thả tay chạy. Người kia sau đó một phen điêu đứng với con gấu. Người ngu như thế bị thế gian cười cho.
Hạng phàm phu cũng thế, tạo nhiều luận thuyết kì dị, không được hoàn chỉnh, văn từ nhũng tạp rườm rà, luận thuyết nhiều khuyết tật. Viết chưa xong thì chết bỏ lại đó. Hậu nhân vớ được đem ra giải thích, đã không thông đạt nghĩa lí ngược lại còn bị nó hành cho khốn đốn. Giống như kẻ ngu kia bắt gấu cho người cuối cùng chỉ hại thân mình.
百喻經
Comments
Post a Comment