Bách Dụ Kinh, Dụ thứ
Xưa có hai con bồ câu trống mái ở chung một tổ, mùa thu trái cây chín hái cất đầy tổ, ít lâu sau trái khô bớt đi chỉ còn nửa tổ. Con trống tức con mái, nói, ‘Kiếm trái cây cực khổ, mầy ăn một mình chỉ còn một nửa thôi.’ Con mái đáp, ‘Em không ăn một mình, trái tự giảm đi mà.’ Con trống không tin, thịnh nộ nói, ‘Nếu mầy không ăn một mình thì mất mô hết?’ Liền dùng mỏ mổ chết con mái. Mấy bữa sau trời làm mưa to, trái thấm nước phình to lại như cũ, con trống thấy vậy mới hối hận, ‘Nó không ăn thật, mình giết oan nó rồi.’ Rồi bi thương áo não kêu con mái bây giờ về đâu.
Kẻ phàm phu cũng như thế, trong lòng đầy điên đảo, chỉ ôm ấp dục lạc chớ không quán sát vô thường, phạm nhiều trọng giới, sau hối hận, than cuối cùng đi về đâu. Đời sau [của kẻ ấy] chỉ có tiếng bi thán khổ não như con chim bồ câu ngu kia.
百喻經
Comments
Post a Comment